Cái thời son trẻ xuân tươi thắm
Mở lối băng rừng ta cứ đi
Xẻ núi lấp sông qua mấy ải
Tâm hồn con gái trổi nên thi
1966
Phương Nguyên
Về rừng
Vàng bay mấy lá khô xao động
Từ buổi vế rừng đẹp dáng thu
Núi ngả nghiêng theo chiều nắng nhuộm
Đại ngàn xanh mướt cũng hoang vu
1964 Phương Nguyên.
Bóng thời gian
Ai níu được thời gian qua cửa
Xuân hạ tàn Vội vã hết thu đông
Mây bay xiên bay xéo , gió bay vòng
Chớp con mắt mà trăm năm Anh hỡi...
1990 Phương Nguyên
Tương tư
Ngắm hoa...
Riêng nhớ một người
Câu thơ trác tuyệt
Khóc cười Với xuân
1980 Phương Nguyên
Cuối đường
Ồ !ta rồi cũng vàng như lá
Rồi cũng nằm phơi trên cát hoang
Cuối đường ta bỗng xanh màu nhớ
Thơ còn ẩn hiện sầu không tan
2007 Phương Nguyên
Cuối đường ta bỗng xanh màu nhớ
Thơ còn ẩn hiện sầu không tan
2007 Phương Nguyên