Chiều Cần Giờ gió mây về xao xuyến
Chuyến đò ngang lướt nhẹ sóng xô bờ
Nghe trong lòng lắng đọng một vần thơ
Em ngã nón bâng khuâng tình lử khách
Hương mùa xuân thơm cỏ lá đôi bờ
Tiếng sóng chiều lãng đãng một trời mơ
Xuân bỗng nhớ và em sẽ khóc
Ở đâu em cũng là phương ngọc
Ta tìm ta vì mãi nhớ tên người
Đất Cần Giờ vui lắm ai ơi !
Sông hò hẹn về chung màu biển nhớ
Xuân sắm về tình xuân như hơi thở
Thuyền xuân trôi như dáng nhỏ mặn nồng.
Phương Nguyên
Phương Nguyên