Hơi thở dòng sông
Gíó đông thổi sang mùa... em lạnh qúa
Sương đầy trời giá rét bơ vơ
Bởi yêu anh - em khốn khổ đợi chờ
Trong mòn mỏi linh hồn em chính rã
Có những lúc trời xanh màu êm ả
Nắng dịu dàng cây lá nhẹ đông đưa
Thuở yêu anh- em đợi dưới bóng dừa
Tim quặn thắt mà hồn tràn thương nhớ
Anh ơi anh! Những đêm dài hơi thở
Buông xuông đời cơn gió lạnh tàn canh
Ôi!bao giớ em mới được bên anh
Sầu lá rụng! bao mùa em ngóng đợi
Anh cứ mãi như thuyền xa vời vợi
Bãi bờ em như sóng vỗ trùng dương
Em xót xa như kẻ lạc bên đường
Ôi ! trăng vỡ giữa biển hồ hoang vắng
Anh về đâu ?có hay em thầm lặng
Bốn mùa qua như tuyết phủ chiều đông
Đêm nay vỡ cả vầng trăng hò hẹn
Giấu trong hồn... hơi thở của dòng sông.
Phương Nguyên