Giã từ chiến cuộc ta về
Trong tim còn nặng lời thề dở dang
Thương người đồng đội bền gan
Ôm mìn vào trận máu loang khắp người
Nhớ ơn Bác mãi thương người
Ra đi còn thắm nụ cười chiến công
Cho ta thắp ngọn lữa hồng
Tay ôm súng thép, tay trồng lúa khoai.
Đã quên gian khổ đêm ngày
Bước chân Biệt Động dạn dày tử sinh
Vẫn yêu vườn ruộng quê mình
Buồn đau dịu ngọt thương binh trở về
Tìm nhau muôn dặm tình quê
Dấu chân nạng gổ bốn bề thoảng hương
Nhớ ai đôi mắt kiên cường
Một đời khó vá vết thương trong lòng
Phương Nguyên
Phương Nguyên