Mây sầu che kín ánh trăng chung
Xót xa chìm lắng dòng huyết Việt
Em dấu lời thơ buốt lạnh lùng
Nghe hồn trăng chớm khóc thu mưa
Bóng trăng như bóng người trong mộng
Trên bến đời tìm lại dấu xưa
Từ đó người về khơi dĩ vãng
Một đời cha lấp vết thương sâu
Cánh thư rướm lệ cay lòng mắt
Tài mệnh chao nghiêng một nỗi đau
Mai! Nếu người về ru giấc mộng
Còn trách gì nhau- mộng sẻ tan
Ta nghe tiếng hát buồn muôn thuở
Còn nhớ thương mùa trăng dở dang
Phương Nguyên