Căn nhà xinh bên dòng suối thì thầm
Và nơi đó có đôi mình chung bóng
Con đường tình đẹp lắm khúc xuân rơi

Bên dốc vắng có một trời thung lũng
Chiều thả hồn theo hoa bướm vờn bay
Em thường nói- hai tâm hồn giao cảm
Vui với người trong tiếng hát cỏ cây
Vườn thuở ấy sẽ có dòng nước mát
Đợi trăng về mình gội tắm sương tan
Ta nhìn lên trời cao bát ngát
Ôi cuộc đời... trong ánh mắt lạc quan
Rừng hội ngộ những lá cây đầy rẫy
Sống lang thang nhưng vốn rất hiền lành
Em và anh sẽ đùa nô chạy nhảy
Xem kiếp người như sương khói mong manh
Dẫu như thế mà chẳng tròn duyên nợ
Sợ mai nầy mộng ước sẽ bay xa
Có nhiều đêm thổn thức dưới trăng tà
Nghe con nước của suối nguồn róc rách
Em sẽ nhớ đôi mắt buồn xa cách
Chiều qua chiều anh lặng ngắm xa xăm
Tình anh đến như hồi chuông tỉnh vọng
Dìu em qua vườn ước với thi nhân
Ru tiếng hát thay lời than dĩ vãng
Mai người về quên những khúc sầu thương
Xin gạt hết những ngày sầu bạc phước
Gần bên nhau mình nối nhịp quê hương
Phương Nguyên