Trăng vừa lên trăng mới quyện hương ai
Trăng bình yên dễ thương và trìu mến
Như tình ta nồng đượm dưới trăng say
Thuyền ra khơi rồi thuyền về cặp bến
Ta người còn thao thức giữa canh thâu
Vòng tay hẹn ôm suốt bờ vai mộng
Biển trào dâng muôn sóng cuốn trao nhau
Trong yên lắng - lòng ta dâng sóng rượu
Rượu ân tình ru giấc ngủ yêu đương
Muôn lượng sóng xây tình trần chăn gối
Bước sông hồ đêm dậy sóng trùng dương
Hỡi trăng khuya có xuân về gội tắm
Bụi ngày xưa còn lắm ở vai gầy
Ta ngoảnh lại nghe cung trầm huyền diệu
Dấu xuân nào vừa lịm dưới trời mây
Xuân về đâu ? Cho ta nhớ đêm nay
Bên trời vắng lạnh lùng câu thơ nhỏ
Dấu trong tim tiếng đàn xưa bỏ ngỏ
Buồn không anh ! Rưng lời hát tạ tình
Trăng khuya nầy mây nước vẫn lặng thinh
Tim trổi dậy theo hồn đêm thức giấc
Mắt thu rơi lệ - tình xưa chất ngất
Uyên nguyên ơi! Xuân vẫn mộng như người
Thuyền ai đó lênh đênh về biển lặng
Ánh đèn khuya chấp chới gốc trời xa
Người có biết ta ngồi đây lặng lẽ
Tưởng nghìn xưa về động khúc tình ca
Từ lâu lắm dòng thơ em lãng phím
Như ngàn sao lo sợ ánh trăng về
Nghe tiếng hát xuân chờ trong cỏi lạ
Thơ chợt về thăm lại bóng hình xưa.
Phương Nguyên