Cuối đêm mưa ta buồn rơi nước mắt
Gió thu tàn cuốn hạt cát khơi xa
Con nước chảy đã bao lần bồi lỡ
Có hồn ta ray rứt dưới sương sa
Nhớ sông xưa ta cất lời ru muộn
Gửi gió mây trăng nước chuyện ân tình
Lời đại ngàn xưa vang mùa hoa bướm
Lối thu về hư úa cuộc phù sinh
Tình xanh biếc êm như màu , mơ ước
Đôi bướm vàng thả cánh xuống chiều thơ
Quên trời đất -chỉ còn vương hơi thở
Ngập mùa yêu ngây ngất dậy đôi bờ
Ôi ! thoáng chốc thuyền về ôm biển mặn
Ta thấy hồn sỏi đá bốc hương trăng
Mây tóc biếc rộn ràng trên gối mộng
Đêm trở mình ta xiết bóng hoa đăng
Phương Nguyên