Tôi ra di sau buổi sinh nhựt buồn
Với bạn bè , người thân không một lời từ giã
Đêm ấy trời mùa đông rét giá
Cái lạnh trùm lên thành phố sài gòn
Mẹ nắm bàn tay thầm lặng nhìn con
Mẹ cố nén ... nhưng mắt trào tuông lệ
Đêm khuya khoắt ... đồng xa vang tiếng dế
Cầu chữ y đang thiếp giấc im lìm
Bước qua cầu bóng tôi đỗ nghiêng nghiêng
Quay mặt lại !
Cầu ơi ! sao thương nhớ quá !
Tôi ra đi !
Khi thành phố thân yêu nếm những mùi khát lạ
Khói lựu đạn cay. .. làm xé mắt xé lòng
Những đồn bót bủa giăng
Những ụ súng đỏ nồng
Bắn xối xã vào đồng bào vô tội
Tôi bậc khóc nhìn mẹ quê hấp hối
Viên đạn xuyên tim.... giữa bữa cơm chiều
Tôi ra đi,
Xa bè bạn thân yêu
Đứa bỏ học,bị bắt đi quân dịch
Đứa bỏ xác chẳng đâu là mục đích
Để lại đàn con nheo nhóc thiếu tình thương
.Ngoảnh nhìn lại quê hương
Bom đạn réo !
Ngày đêm mịt mù khói lửa
Hỡi bạn bè trang lứa
Hát cho dân ta nghe bài hát hận thù
Giữa đất trời mờ mịt âm u
Giữa tang tóc, ngục tù đầy nước mắt
Ôi ! dãy đất thân yêu đoạn đành chia cắt
Quặn dòng sông ứa mạch lỡ đôi bờ
Tôi ra đi
Quyết giữ lấy ngọn cờ
Vì độc lập tự do,vì hòa bình hạnh phúc
Nỗi khát vọng của người dân mất nước
Cả niềm Nam -miền Bắc đợi chờ
Tôi ra di
Lòng phơi phới tuổi thơ
Hỡi thầy cô va bạn bè yêu dấu
Đường ta đi phải là đường chiến đấu
Là chặng hành trình của tuổi trẻ hôm nay
Hẹn nhau với tất cả tình đầy
Giữa thành phố Sài Gòn trong mùa vui hội ngộ.
năm 1965
Phương Nguyên